Tối, mẹ lấy giấy cũ cho em tập cắt. Buồn ngủ lơ là thế nào, mẹ đưa nhầm bức tranh mẹ vẽ con và bạn cho em. Kết quả thì thật dễ đoán, con bật khóc nức nở bắt đền mẹ.
- “Mẹ xin lỗi con, mẹ không cố ý, mẹ có chọn giấy mà chọn sót!” (thầm quan sát mình thấy vẫn còn biện hộ)
- “Tại sao mẹ lại đưa giấy cho em, con sẽ mang kéo để lên cao để em không cắt được nữa?” (trừng phạt luôn là biện pháp dễ dàng nhất)
- “Lỗi ở mẹ ấy! Em không biết gì đâu! Có cách nào mẹ có thể sửa sai được không?” (nhận ra cơ hội nhận lỗi và sửa sai của bản thân)
- “Mẹ phải dán lại cho con như cũ”.
Con vừa nói vừa khóc. Mẹ nằm ôm con vào lòng, tấm tức khóc. Ba giúp mẹ tìm lại các mảnh ghép đã bị cắt tả tơi. Mẹ tỉ mỉ dán lại, rồi nói:
- “Lỗi ở mẹ, mẹ dán lại rồi nè, hay mai mẹ vẽ một bức khác có được không?” (ngẫm ra còn quên truyền đạt lương tâm áy náy)
- “Mẹ vẽ lại bức khác, nhưng phải giống bức này mới được!”
- “Thế mai có cho em cắt nữa không nè! Mai mẹ hứa chọn giấy kỹ lưỡng hơn. Em bé thì thích dùng kéo lắm ấy! Giống anh hai vậy mà!. Sau này bức vẽ nào quan trọng, mẹ định dán sticker để đánh dấu có được không?”
- “Con nghĩ là được ấy mẹ, mai sáng mẹ vẽ lại con bức khác nha”. Rồi ôm tay mẹ đi vào giấc ngủ.
Bức tranh này bị cắt ta có thể dán và vẽ lại cho con. Nhưng còn bao nhiêu bức tranh vô hình vỡ vụn trong tâm con và trong tâm mình mà ta không biết để sửa sai và nhận lỗi?
Càng học càng thấy mình vô minh, càng đi để hiểu thêm thế nào là tỉnh thức!
Mẹ của Tây & Jessie,