Menu
Chuyện nhỏ cùng con

Khi con bị mắng bởi người khác!

Chiều qua, con chạy sang nhà anh hàng xóm. Mẹ chưa kịp đón thì thấy con hớt hơ hớt hải chạy về: “Mẹ ơi, bà mắng không cho con chơi với anh, bảo con về nhà đi! Con giận bà, con ghét bà”

Mình vòng tay ôm con:  “Có chuyện gì con kể mẹ nghe?” 

Con: “Bà nói con la to, ồn ào quá!”

Mẹ: “Thế con có la to không?”

Con rụt rè: “Dạ có!”

Mẹ: “Con có còn muốn chơi với anh không?”

Con: “Còn chứ”

Mẹ: “Có cách nào để được chơi tiếp không con?”

Con: “Con không biết, con nghĩ bà không cho con chơi nữa đâu!” Mặt buồn và thất vọng.

Mình đón con vào nhà để bình tĩnh và bắt đầu suy nghĩ, quan sát cái tôi xấu hổ vì con bị mắng; cái tôi buồn giận khi bà bảo con về; cái tôi lo lắng vì con đang rất buồn và sốc. Tự thấy bản thân cũng chưa đủ sáng suốt để giải quyết chuyện gì, mình chọn ngừng lại.

Đêm về, mình hỏi: “Con có thấy hậu quả của việc la to gây ồn khiến con không được chơi nữa không?”. Con im lặng.

“Mẹ biết con buồn vì không có anh chơi cùng, mai mẹ vào trò chuyện với bà nhé” 

“Nếu bà giận, con có thể xin lỗi bà và lần sau đừng la to có được không?”. Con rúc vào mẹ, không nói gì, nhưng mẹ hiểu, con biết mẹ ở đây yêu thương và giúp con.

Chiều nay, mẹ dẫn con sang bà, giao tiếp yêu thương và tôn trọng:

“Bà ơi, hôm qua cháu về bảo bà la không cho chơi cùng, con đến hỏi để hiểu chuyện. Nếu phiền bà, thì mẹ dẫn cháu đến xin lỗi. Cháu buồn vì không được chơi cùng anh”

Bà vội nói: “Không phải bà đâu, bác gái nhà đầu hẻm, không thích trẻ con ồn ào, nên sang hăm dọa đánh đuổi về, nên bà bảo cháu bà vào nhà và kêu con trai con về trách rắc rối. Tụi nhỏ chạy xe, rượt nhau bắt cướp nên hơi ồn! Mà thôi để trách mếch lòng hàng xóm, thôi không chơi nữa, vào nhà xem TV cho yên ổn cháu à!”

Mình cảm ơn về câu chuyện, cháu bà bắt đầu khóc xin phép ra cùng chơi,  bà bảo “nín đi con, cuối tuần rồi về chơi bên chung cư cho đừng bị mắng”. Con trai mình thất vọng, hỏi xin bà được chơi. Mình chấp nhận để con trải nghiệm sự thất vọng, con thắc mắc:

 “Vì sao mẹ đã trò chuyện mà bà vẫn không thay đổi quyết định? Con buồn con giận lắm!” 

“ Ừ mẹ có thể làm tốt phần của mình, mẹ không thể thay đổi người khác, mình chỉ có thể thay đổi bản thân mình thôi! Mẹ con mình cùng về nha!

“ Đây là kết quả của sự việc, bà đã chọn vậy mẹ không thay đổi được. Lần sau đến đâu chơi mình giữ trật tự để không ảnh hưởng người xung quanh!” “Giờ mình cùng về nha!”
Hai mẹ con đi về trong im lặng, mẹ biết con đã hiểu. Mẹ không thể thay đổi tình huống, không thể thay đổi người khác. Nhưng mẹ hiện diện ở đây! Con không hoàn hảo. hẳn là con cần mẹ đồng hành nhất những lúc khó khăn như thế này. Chấp nhận con như “con vốn dĩ” là bài học khó khăn nhất.
Mẹ thấy thật vui khi con tin tưởng, kể tuốt dù con sai quấy mà không sợ la mắng hay trừng phạt. Thật may khi mẹ sáng suốt không đi tìm lẽ phải quấy như ngày trước. Thật may khi có cơ hội để làm gương cho con về cách đối diện với điều bất như ý trong cuộc sống.
Con mình không hoàn hảo đâu! Và mình cũng vậy! Nhưng đồng hành là ở cạnh nhau những lúc như thế này!