Chiều về, mẹ đến trường đón con. Nụ cười rạng rỡ khi thấy mẹ, con bật dậy chạy ngay đến ôm vào lòng. Mẹ chào cô ra về, không quên nhắc con chào cô luôn nhé. Bé chỉ ậm ừ rồi lủi mất. Mẹ nghĩ thầm, sao giống mẹ xưa thế, cứ ngại ngần chuyện thưa gửi. Kịp quan sát tâm mong cầu và nỗi sợ phán xét, mẹ chọn im lặng. Ta đã chọn là tấm gương, hãy kiên trì với nó.
Về nhà, tối khi ôm con trò chuyện, bất giác con bật dậy thủ thỉ:
- Con trai: “mẹ ơi cô chơi với con lúc chiều vừa có em bé trong bụng ấy”
- Mẹ: “Ồ sao con biết hay vậy nè?”
- Con trai: “Con nghe các cô trao đổi ấy mẹ, con nghĩ là em bé trong bụng cô cần một món quà, mình chọn cho em một gấu bông nhà mình nhé”.
Mẹ bất ngờ khi con không chào ra về, nhưng con quan tâm và lắng nghe cô nói.
- Mẹ: “Cám ơn con đã quan tâm cô nhé! Bé chưa ra đời chưa biết chơi gấu bông, thế con nghĩ em bé có thích được bú mẹ lâu dài như con và em không nhỉ?”
- Con trai: ” Có chứ mẹ, thích mẹ ôm nhất đó!”
- Mẹ: “Vậy ngày mai đầu tiên mình gửi cô sách sữa mẹ, sau này em ra đời mình tặng em thêm gấu bông nhé!”
- Con trai: ” ok mẹ nha”
Sáng trước khi đi học, “mẹ ơi! đừng quên sách sữa nhé!”
Đến trường, việc đầu tiên là “mẹ ơi, cô kìa mẹ, gửi sách cô nha mẹ”
Cậu bé của mình không “ngoan” đâu! Nhưng mình luôn trân trọng những khoảnh khắc thế này! Cuối cùng con vẫn là trẻ con, chỉ nói những điều mình thích! Nhưng mẹ mong có thể đồng hành, giữ cho con một trái tim ấm áp và đầy yêu thương!
Biết ơn cuộc đời!
Mẹ của Tây & Jessie