Menu
Chuyện nhỏ cùng con

Mẹ đã bình tĩnh chưa mẹ?

Là phụ nữ, có những ngày mình như kiệt sức. Tâm trạng tồi tệ, năng lượng như trở về số 0 tròn trĩnh thậm chí còn mang dấu trừ tiêu cực. Hôm nay là một ngày như thế.
Chuyện vốn dĩ không có gì to tát, anh hai muốn dùng cơm trắng nước tương và quyết không ăn phần cơm có cá. Anh không uống dừa nhãn hiệu đỏ thay vì vàng. Và đi cùng nhiều câu càu nhàu mẹ không chịu chơi cùng.
Thế là mình giận, mình thấy mình mệt và bắt đầu tăng âm lượng trong lời nói:
“CON CÓ BIẾT NẾU CHỈ ĂN NHƯ THẾ THÌ KHÔNG ĐỦ DINH DƯỠNG ĐỂ KHỎE MẠNH KHÔNG?”
Đây nhìn có vẻ một câu hỏi hay lời chỉ dẫn, nhưng gần như chắc chắn là một mệnh lệnh đằng sau.
Đây nhìn có vẻ là một sự quan tâm, nhưng gần như bế tắc và rơi vào vòng xoáy sử dụng quyền lực để ép buộc con làm theo ý mẹ.
Và gần như chắc chắn lúc đó mình biết, mình trở về con người cũ. Mình đã là con người ấy hơn ba mươi năm, và tâm thức cũ vẫn nằm đó chờ ngày trỗi dậy.
Thế rồi anh ấy hỏi mình một câu: “ Mẹ đã bình tĩnh chưa?” và nhắn nhủ với cô em gái hai tuổi “ em ơi, em hỏi mẹ bình tĩnh chưa?” và chạy đến ôm mẹ vào lòng. Anh đã làm đúng y những gì mẹ làm của nhiều ngày trước. Và anh biết khi một ai đó giận thì cần một cái ôm.
Chiều tối, bố thấy mẹ cả ngày mệt nhoài nên đề nghị ra đường hít thở khí trời. Mẹ thực hành nhận lỗi và ghi nhận cảm xúc của con đồng thời cũng khẳng định trách nhiệm thuộc về chính mẹ.
  • “Mẹ xin lỗi vì đã không làm chủ được cơn giận của chính mình”
  • “Con cảm thấy thế nào khi mẹ lớn tiếng?”
  • “Mẹ thấy áy náy trong lương tâm vì lại trở lại là mẹ của ngày xưa”
  • “Một số ngày trong tháng, mẹ thấy năng lượng và tâm trạng xuống thấp.  Mẹ biết mẹ cần luyện tập thêm”
Tuy nhiên, để tránh khỏi cảm giác “lỗi tất cả là ở tôi” khi con ốm đau, hay chậm lớn. Mình vẫn cần tiếp tục đồng hành hướng dẫn con về bài học dinh dưỡng.
  • “Với mẹ, cơm trắng nước tương thiếu dinh dưỡng và chưa đủ tốt. Nhưng lời nói và thái độ của mẹ với con là không đúng.
  • “Con có thể suy nghĩ xem có món ăn nào đủ dinh dưỡng mà muốn ăn hay không?”
  • “Mẹ luôn chuẩn bị thức ăn tốt từ thiên nhiên là vì sức khỏe của gia đình mình và đặc biệt là hai con”
Khi cả hai đã bình tĩnh trở lại, việc trao đổi trở lại và sợi dây sắp đứt lại được kết nối:
  • “Con biết nè, thức ăn tốt là mọc lên từ đất như chuối, táo, bắp và khoai lang phải không mẹ?”
  • “Khi ăn thức ăn tốt, con sẽ khỏe mạnh. Trở thành siêu nhân vàng đi giúp đỡ mọi người phải không mẹ?”
“Ừ, đúng ấy con”. Mẹ trả lời rồi lại ôm con.
Mẹ đã quá chú tâm phần thân, mà quên mất chăm sóc cho con phần tâm và trí.
Mẹ đã quá chú tâm phần việc phải làm, quên mất chăm sóc cho đứa trẻ bên trong cần được chăm sóc.
Nếu mẹ không thấy an, thì làm sao giúp con yên. Nếu mẹ không thấy vui, thì làm sao con nhận lạc.
Không phải chỉ con cần mẹ, và mẹ cũng cần con. Và câu nói mà mình cần hỏi chính mình “Mẹ đã bình tĩnh chưa?” và “Mẹ có cần được giúp đỡ!
P/s: Hãy chuẩn bị và biến tấu thêm nhiều lựa chọn, hay cùng con chế biến thức ăn, trồng rau, thăm vườn và trở thành làm gương về lựa chọn thức ăn tốt.