Menu
Làm cha mẹ

Làm gì trong cơn ăn vạ mè nheo bất tận của trẻ!

Hôm nay mình được nghe một câu hỏi “ Tỉnh thức là gì?”. Cuối cùng vũ trụ gửi ngay cho mình tình huống cơn mè nheo bất tận để tìm ra câu trả lời: tỉnh thức và tình yêu vô điều kiện.

Chuyện là con trai mình muốn được làm siêu nhân bằng gỗ ( dư âm mê mẩn khi mới được trải nghiệm trưa nay cùng bạn). Câu chuyện vốn dĩ đơn giản như các ngày đẹp trời khác: nhà không có sẵn công cụ, con sẽ thảo luận giải pháp vào mai sau khi thức dậy. Nhưng hôm nay thì không! Con bắt đầu khóc to, lăn lộn và gào thét. Vâng! chính thức gào khóc dữ dội!

Con trai: “Con cần cưa gỗ ngay lập tức!”

Mẹ, những phút đầu tiên: “Mẹ biết con muốn cưa gỗ làm siêu nhân”

Con gào to hơn nữa: “Con chưa được làm lúc trưa, con muốn làm ngay”

Mẹ: “Ừ con đang buồn vì không có này, nhưng nhà mình thì không có ngay bây giờ, mai mình xem làm thế nào nhé!”

Con hét lớn, bắt đầu nằm lăn ra sàn giãy giụa “Con không cần biết, con cần bây giờ, con không thích mẹ nói như vậy”

Mình bắt đầu nghĩ đến các bài học, các kinh nghiệm trước đây: “Con có cần mẹ ôm không, lại đây mẹ ôm bình tĩnh nào”

Bất ngờ, con từ chối lớn “KHÔNG! con không cần ôm, con cần cưa gỗ” rồi nằm bẹp xuống khóc. Cơn khóc đến dữ dội, con khóc dường như sắp ói.

Mẹ hoang mang mọi kinh nghiệm đồng cảm, ghi nhận cảm xúc hay yêu thương đều không thành công. 10 phút trôi qua dài như thế kỷ, con cứ thế khóc mãi không thôi! Bố bắt đầu mất bình tĩnh, mẹ đề nghị bố ra ngoài, giống như cách bố giúp mẹ những ngày mẹ mất kiên nhẫn.

Bất ngờ hơn, cô em gái 2 tuổi bỗng nói  “Bình tĩnh nào anh, có cần ôm không anh?” Con lặp lại nhiều lần! Mẹ ngỡ ngàng, những gì bố mẹ làm, đi vào tiềm thức của con trọn vẹn. Con không hề thấy khó chịu về tiếng khóc của anh hai. Con chỉ làm một điều duy nhất là chấp nhận nó và đề nghị giúp đỡ. Hình ảnh con dang rộng vòng tay, khiến bố mẹ dịu lại.

Tất nhiên, lần này anh lớn vẫn chưa nguôi. Mẹ quan sát anh thấy anh ngại ngùng và xấu hổ khi em bé đòi ôm mình. Vừa nãy mới vừa từ chối mẹ ôm đấy thôi!

“Anh không cần em ôm bình tĩnh đâu! Anh muốn làm thì anh mới hết khóc”

Lần này, mẹ buông bỏ hết mọi thứ! Mẹ chỉ nằm đó và quan sát cơn ăn vạ của con! Mẹ không nói gì thêm! Mẹ TỈNH THỨC nhìn con đang khóc , chấp nhận nó, chờ đợi đó. Và con khóc xung quanh mẹ thật lâu, thỉnh thoảng ánh mắt con nhìn mẹ xem còn ở đó khi mình khóc! Xong rồi lại vật vã.

Thêm 10 phút nữa, con bắt đầu tự bình tĩnh, và lần đầu tiên con tự vượt qua và xử lý cơn giận dữ một mình với sự hiện diện của mẹ. Lúc sau con tiến đến gần mẹ! Lúc này mẹ khẽ hỏi: “Con bình tĩnh rồi đúng không?”  thì anh chạy ào đến rúc vào lòng mẹ! Con bình tĩnh hoàn toàn, và bắt đầu kết nối lại với gia đình. “Lúc nãy con mất bình tĩnh và giận quá ấy mẹ!

Kết quả là, bố mẹ lại cùng con dùng khoan điện để làm siêu nhân, và tất nhiên không có cái cưa gỗ nào ở đây cả!

Tỉnh thức đơn giản là hiện diện ở đây, với con, ngay lúc này trong cơn ăn vạ, và chấp nhận con và giúp đỡ khi con sẵn sàng. Học cách tỉnh thức để con học bài học vượt qua cảm xúc một mình thật căng não nhưng phần thưởng thì tuyệt vời. Yêu thương vô điều kiện là dù con phản ứng thế nào thì mẹ vẫn ở đó. Hãy thử một lần chỉ là người quan sát, bạn sẽ bất ngờ với những gì có thể xảy ra.

Cuối cùng thì đôi lúc thứ ta cần làm, là tỉnh thức bên cạnh trẻ.